NHỮNG DÒNG THƯ YÊU THƯƠNG

Các bạn học sinh lớp 9 ơi! Bốn năm dưới mái nhà Hoa Lư với viết bao kỉ niệm đã khép lại. Chúng ta phải chia tay nơi tràn đầy tình yêu thương để đến với một ngôi trường khác. Trong buỗi Lễ Tri ân và Trưởng thành niên khóa 2018 – 2022, chúng ta đã được nghe những dòng tâm sự gửi cho ba mẹ, thầy cô – những người đã trao cho chúng ta cuộc sống, tri thức; gửi cho bạn bè – những người đã cùng chúng ta vẽ nên những năm tháng thanh xuân rực rỡ và cả gửi cho chính mình để tự động viên bản thân vượt qua một trong những cột mốc đáng nhớ của cuộc đời. Câu lạc bộ lưu giữ những dòng thư ấy để nhắc chúng ta nhớ những ngày tháng tươi đẹp và để chúng ta tìm về với kỉ niệm ngọt ngào của tuổi 15.

Khi đặt bút viết những dòng này gửi đến các cậu, mình không biết phải bắt đầu từ đâu nữa, cũng không biết phải nói gì đầu tiên. Mình thật sự có rất nhiều điều muốn nói. 4 năm chúng ta học cùng nhau, 4 năm cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau trải qua những ngày tháng hồn nhiên, vui vẻ nhất. Quãng thời gian ấy nói dài cũng chẳng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Mình còn nhớ lần đầu gặp các cậu, còn nhớ những buổi học đầu tiên chúng ta học cùng nhau, vậy mà giờ đã chuẩn bị rời xa mái trường cấp hai này rồi. Những kỉ niệm ấy mình mãi mãi sẽ không quên. Thật sự cảm ơn các cậu đã góp một phần trong thanh xuân của mình, làm cho nó đẹp đẽ và hoàn hảo hơn. Cảm ơn các cậu đã cho mình hiểu được “tình bạn” là như thế nào, cho mình được trải qua những khoảnh khắc thật đẹp của tuổi học trò. Cảm ơn các cậu đã chịu đựng và bao dung cho sự trẻ con và ích kỷ của mình. Tương lai sau này, dù rằng không thể đoán trước nhưng mình biết rằng, sẽ rất khó để gặp lại những người như các cậu, kiên nhẫn giảng đi giảng lại cho mình dù chỉ là một bài toán đơn giản, vì sợ mình buồn mà tìm mọi cách làm mình vui, chiều theo mình, làm những trò mà mình thích. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, chúng ta sẽ bước vào cuộc thi quan trọng đầu tiên của cuộc đời. Mong rằng các cậu, ai cũng sẽ mở ra cho mình cánh cửa như ý, mong rằng sao này gặp lại, ai cũng sẽ thành công và hạnh phúc. Mặc dù không nói ra, nhưng mình yêu các cậu rất nhiều. Được học cùng các cậu là may mắn lớn nhất đối với mình, mình tự hào về các cậu lắm đấy. Sau này dù cho không cùng học dưới một mái trường, chúng ta vẫn mãi là bạn tốt của nhau nhé! 9A3 à, chúng ta cùng nhau đỗ vào nguyện vọng 1 nhé, cùng nhau chiến thắng như chúng ta đã từng nhé! (MAI HƯƠNG THỦY).

TÂM SỰ VỚI CHÍNH MÌNH

Tuổi 15 với những giây phút còn được khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi dưới mái trường Hoa Lư…

Gửi cho chính mình những kí ức đẹp nhất cùng thầy cô và các bạn trong 4 năm chúng ta cùng nhau lớn lên và trưởng thành. Năm cuối cấp với những cung bậc cảm xúc dấy lên như hoà tấu bản nhạc, khi ngoảnh lại thì chợt nhận ra mình chẳng còn là những đứa trẻ của ngày xưa. Mình lớn lên từ thể xác đến cả tâm hồn. Mình dường như chín chắn hơn trong suy nghĩ, có trách nhiệm hơn với việc làm của mình. 4 năm qua mình đã có lúc chính mình nản lòng, muốn buông tay từ bỏ nhưng nghĩ đến “ngọn lửa nhiệt huyết” bao đời nay, nghĩ đến truyền thống chẳng bao giờ phai nhạt của Hoa Lư, mình lại nỗ lực một lần nữa để không phụ lòng thầy cô cũng như sống trọn vẹn với tuổi trẻ mà mình đã và đang trải qua. Mình sắp phải rời xa mọi người, phải học tập trong mọt trường mới, làm quen với nhiều bạn mới và bể trời kiến thức bao la. Nghĩ đến điều đó làm mình bồi hồi nhớ lại lần đầu bước vào cánh cổng Hoa Lư. Những ngây ngô, trong trẻo ấy sao mà đẹp đến thế! Khi đã chạm vào tuổi 15, mình luôn tự nhắc nhở rằng phải nỗ lực hơn nữa để trở thành người lớn nhưng đến cuối cùng mình vẫn muốn mãi là “đứa trẻ” của Hoa Lư. Hoá ra 4 năm cấp 2 chỉ là 4 lần cựa mình của mùa hạ. Hoá ra 4 năm cấp 2 chỉ cách nhau 3 tầng lầu. Năm cuối cấp những suy nghĩ ngổn ngang, rối như tơ vò trong sâu tâm khảm mình bởi mình chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Vậy nên mình gói ghém 4 năm cấp 2 vào hai tiếng cảm ơn để nói lên lòng mình. Hoa Lư trong tim mình luôn là mái nhà thứ 2, cho mình được sống vì cái điều mình yêu và cho mình những mảnh ghép còn thiếu của tuổi trẻ. Xin cảm ơn.

Gửi nỗi nhớ vào mộng mơ, nơi có những thước phim về tuổi trẻ nồng nhiệt.

Tôi đến từ một nơi khác để gửi những lá thư từ những người không tên cho những người không tên.

Chào cậu – tôi ở tuổi 15.

Biết viết gì cho tuổi 15 cậu nhỉ? Có lẽ đây là một bức thư đến từ một hiện tại ở một vũ trụ nào đó song song với thế giới của cậu hoặc có lẽ là tương lai? Ta giống nhau và cũng hiểu nhau, và hẳn là ta có rất nhiều điều muốn nói với chính mình ở thế giới bên kia, cậu nhỉ? Khi lá thư này đến tay cậu, chắc tớ đang trên một cung đường ở thế giới nào đó xa xôi rồi, bởi đam mê, việc học hành của tớ sẽ đưa tớ đi đến những hành trình như thế. Nhưng tớ rất mong cậu sẽ đọc lá thư này.

Ta – tuổi – 15 là bình minh tròn trịa, không phải một mặt trời hé sáng, cũng chưa chói chang như nắng trưa hè. Ta của tuổi 15 như con chim non vừa đủ lớn, bắt đầu bay ra để khám phá bầu trời cao rộng. Tôi ơi! Cậu còn nhớ không những ngày thuở bé sà vào lòng cha mẹ, còn nhớ không những ngày cùng các bạn rong chơi, còn nhớ không những lời nói thấm thía của thầy cô, và… cậu có còn nhớ không kì thi quan trọng nhất ở độ tuổi này – kì thi chuyển cấp trung học phổ thông?

Tuổi của cậu bây giờ đã bắt đầu biết cãi lại lời cha mẹ, tuổi của cậu bây giờ chỉ gói gọn trong những dòng tin nhắn với bạn bè trên mạng nhưng thực ra lại chẳng có một người bạn thân thiết nào, tuổi của cậu bây giờ hay tinh nghịch, làm phiền lòng thầy cô, tuổi của cậu … Cậu biết buồn vui vô cớ, dễ nhớ và cũng dễ quên, dường như mọi cảm xúc không còn thẳng hàng để cậu kiểm soát. Đó cũng chẳng sao cả, đó cũng là những trải nghiệm tuyệt vời của tuổi trẻ. Có nhiều người nói với cậu – một đứa trẻ đang trong tuổi dậy thì cá tính, nổi loạn rằng: Hãy biết yêu thương gia đình, hãy biết trân trọng bạn bè, hãy biết vâng lời thầy cô, … nhưng có lẽ với cậu thì thật khó để nghe theo người khác, phải không nào?

Những cái “tôi” của các bạn ở tương lai, biết được điều đó nên đã viết bức thư này cho cậu, để cậu không phải hối tiếc sau này.

Hạnh phúc của con người đều có một sự kết nối kì diệu của yêu thương, là sợi dây vô hình gắn kết giữa những người trong cùng gia đình. Những hạt giống mà cha mẹ gieo trồng giúp cho ta ngay từ nhỏ, đó sẽ là điều giúp ta trưởng thành ngay sau này. Khi trưởng thành hơn rồi cậu sẽ nhận ra được thì ra hương vị của hạnh phúc đến từ một gia đình tỏa ra từ căn bếp được nhen lên mỗi ngày, và những tình cảm gia đình luôn được xây đắp từ những quan tâm, săn sóc của các thành viên trong gia đình.

Nhưng cũng thật khó để nói ra hết những tâm tư trong lòng mình cho gia đình nghe nhỉ? Những lúc thế này, người bạn tri kỉ sẽ là người cho cậu tựa vào. Người bạn ấy sẽ sẻ chia cùng cậu những tâm sự, người bạn ấy sẽ ngồi nghe cậu nói đến tận đêm thâu, người bạn ấy có thể sẽ an ủi cậu bằng những lời khuyên hoặc bằng những cái ôm ấp áp, vỗ về. Vậy nên, hãy kiếm cho mình những người bạn tri kỉ – một thôi cũng được, để cậu biết được tuổi trẻ nhiệt huyết thế nào khi có bạn bè kề bên.

Mà này, cậu sắp sửa bắt đầu cuộc thi chuyển cấp rồi phải không? Có lẽ lúc này thầy cô đã đốc thúc, tạo áp lực cho cậu nhiều lắm, cha mẹ cậu cũng thế. Nhưng áp lực này thật to lớn nên chắc cậu hẳn đã rất mệt mỏi, tức giận đến mức oán trách thầy cô và cha mẹ của mình. Chà, thôi thì cứ oán trách trong lòng thôi nhưng đừng nói ra những lời nặng nề với họ nhé! Vì thầy cô hẳn là rất muốn các cậu học thật tốt để cố gắng thi đậu vào trường cấp ba mà cậu mong muốn, vì đó là những nỗ lực mà các cậu đã vun đắp từ khi còn bé cơ mà. Vậy nên lúc này, cậu hãy dừng những suy nghĩ tiêu cực lại, hãy dừng những việc làm không có ích cho bạn lúc này lại đi, hãy tập trung học tập và hãy luôn mang trong mình những năng lượng tích cực và rồi tớ tin chắc rằng bạn sẽ thành công.

 Tớ không muốn khuyên bảo gì nhiều cho cậu vì cậu đã và đang làm rất tốt rồi, chỉ cần cậu cố gắng tốt hơn nữa mà thôi! Cậu hãy luôn tin vào ước mơ của mình, hãy cố gắng làm điều mà bản thân tin tưởng, hãy chăm chỉ hơn và cố gắng hơn nữa để nắm bắt bất cứ cơ hội nào mà cậu có. Cho dù người khác có bảo rằng cậu không làm được, cho dù họ có cười chê cậu đi chăng nữa thì hãy nhớ đến câu nói này: “Không thử thì làm sao mà biết được.” Và tiếp tục chăm chỉ để hướng tới ước mơ của bản thân mình. Hãy cứ làm những điều cậu sẽ làm, vì chỉ sau này cậu mới thấm được câu nói: “Mọi việc xảy ra trên trái đất này đều có nguyên nhân của nó.” Cho dù cậu có thất bại đi chăng nữa thì hãy nhớ rằng điều làm ta sáng lên là do việc học hỏi không ngừng, là sự tò mò và thử nghiệm nhiều không dứt. Là sự không chắc chắn về tương lai nhưng vẫn kiên trì theo đuổi.

Và cuối cùng, lời nhắn nhủ từ phiên bản tương lai của các bạn:

“Cảm ơn cậu, vì đã không bỏ phí tuổi thanh xuân của mình!

Cảm ơn cậu vì đã làm tốt nhiệm vụ sống trọn vẹn và đứng lên từ vấp ngã!

Cảm ơn cậu vì những trải nghiệm ở tuổi trẻ tuyệt vời!”

      – TƯỜNG NGHI 9/3 –

Để có được chúng ta như hiện tại những người làm cha, làm mẹ họ đã phải cố gắng từng ngày như thế nào. Họ lo cho ta từng miếng cơm manh áo, lo cho ta từng giấc ngủ mặc kệ những vất vả họ đang phải trải qua. Thử hỏi xem họ có mệt không? Mệt chứ! Làm gì có ai mà ngày ngày đều phải đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mà lại không mệt cho được. Nhưng cha mẹ chúng ta chưa từng than phiền bất cứ một lời nào. Có lẽ vì chúng ta vẫn còn quá nhỏ để hiểu được những hy sinh lớn lao của họ. Những lời trách móc, rầy la ấy thật chất chỉ là muốn ta hiểu rằng bản thân ta đang sai. Chẳng có ai mà trưởng thành khi chưa bao giờ nghe lời than phiền của cha mẹ, chẳng ai có thể nên người khi vẫn chưa bị la mắng. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó ta sẽ hiểu được những điều cao cả mà họ đã hy sinh cho ta, đôi lúc ta còn muốn gửi lời cảm ơn đến những lời la mắng mà ta đã cho rằng bản thân đã từng bị tổn thương vì chúng. Và có lẽ cũng chính nhờ những khoảnh khắc ấy mà ta đã nhận ra được rằng ta yêu thương họ đến nhường nào, thật chất chỉ là ta chưa nhận ra mà thôi. Trong cuộc sống tấp nập, vội vã chúng ta vì mãi nghĩ cho bản thân vì sự ham chơi, thích khám phá đây đó hay mải miết theo đuổi đam mê, khát khao mà ta ít dành thời gian quân tâm cha mẹ. Và cho đến khi chúng ta đã trở thành những ông bố, bà mẹ thực sự thì chúng ta mới thấm thía ân tình của mẹ, của cha. Đối mặt với chặng đường lớp 9 vừa qua và đợt tuyển sinh quan trọng sắp tới, cha, mẹ vẫn luôn ở bên cổ vũ và động viên con từng ngày, định hướng cho con đến những con đường tốt đẹp nhất cho tương lai sau này. Con muốn gửi lời cảm ơn đến những người làm cha, làm mẹ. Cảm ơn cha, mẹ vì những ngày tháng vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn. Cảm ơn cha, mẹ vì những lời rầy la đã khiến con dần trưởng thành hơn. Cảm ơn cha mẹ vì những lần mất ngủ để lo cho đứa con ngốc nghếch vì ham chơi mà đổ bệnh này. Cảm ơn cha, mẹ vì sự thông cảm cho tuổi trẻ bồng bột của con. Và cuối cùng là cảm ơn cha, mẹ vì tất cả. (NGỌC DIỆU – 9/3)

Tôi có một lá thư gửi cho chính tôi!

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, một cơn gió thoảng qua đồng, nhớ ngày nào mùa thu dõi theo từng bước chân tôi ngày tựu trường, thế mà giờ đây một năm học sắp kết thúc. Năm học này đặc biệt như cách nó bắt đầu, dịch bệnh đến đột ngột, làm xáo trộn mọi thứ đang rất đỗi bình thường. Học sinh học trực tuyến nửa đầu năm học, cũng vì thế mà tôi bỗng thấy nhớ trường lớp, bạn bè, và thầy cô đến nhường nào. Nỗi nhớ ấy dài đằng đẵng, tôi gặp bạn mình, thầy cô qua một cái màn hình, để rồi những xúc cảm khi nhìn thấy nhau sau một mùa hè lại không còn vui tươi như trước. May mắn thay! Dịch bệnh đỡ được phần nào với những liều vaccine từ những nhà nghiên cứu tài ba, tôi được trở lại trường với những xúc cảm nôn nao, hồi hộp tựa thể mới vào trường lần đầu tiên.

Năm học này đặc biệt hơn cả là vì tôi đã là học sinh lớp 9, tôi bước đến cột mốc tuổi 15 với nhiều xúc cảm, nhiều hoài bão, ước mơ đang được chắp cánh, cùng với đó là nhiều trách nhiệm cho chính bản thân mình. Kì thi tuyển sinh đang đến gần, tôi đang trong giai đoạn nước rút, cố gắng thật nhiều cho kì thi quan trọng sắp tới. Tôi có những ước mơ, tôi có những khát khao muốn vào ngôi trường mình yêu thích đã lâu, cũng vì vậy thời gian càng trôi, khát khao càng lớn, càng mãnh liệt hơn. Tôi muốn cảm ơn mình vì những lần cố gắng, vì những trang sách đầy chữ, những bài tập đã được hoàn thành chăm chỉ, những nét bút đỏ ghi chép lỗi sai, những bài văn tôi đã viết mải miết, những bài toán tôi đã làm kĩ lưỡng, những đề cương Anh tôi đã hoàn thành chăm chỉ ngày càng nhiều thêm. Tôi muốn cảm ơn tôi, vì những ngày thức đêm ôn luyện cho kì thi học sinh giỏi, những lần không nản chí, không từ bỏ. Tôi muốn cảm ơn bản thân vì đã nỗ lực đến thế, tôi muốn cảm ơn những ước mơ của mình vẫn mãnh liệt, đậm sâu như lúc ban đầu. Và tôi ước cho bản thân mình vẫn luôn nhiệt huyết, cố gắng như thế.

Thành công của tôi ngày hôm nay cũng là nhờ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của ba mẹ, công lao dạy dỗ, miệt mài soạn giáo án của thầy cô, và những ngày hạnh phúc, cố gắng cùng nhau vươn lên với bạn bè. Giờ đây nhìn lại ngôi trường mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm, nơi đã nuôi dưỡng ước mơ tôi, đã dạy dỗ tôi nên người, tôi lại thấy bồi hồi xúc động vô cùng, có gì đó nuối tiếc, lâng lâng, nghẹn ngào và khó tả lắm.

Vậy là chuyến du ngoạn đến xứ sở cấp 2 của tôi đã kết thúc.

Mọi điều xung quanh tôi đẹp như một phép nhiệm màu, và tôi muốn gửi phép màu ấy đến tôi, đến những con người tuổi 15 đang cố gắng dưới ánh đèn và sách vở, chúng ta sẽ cùng đỗ nguyện vọng một, vào ngôi trường mà ta ao ước bấy lâu! (TRẦN KỲ HÂN 9/3)

Vào một ngày nào đó khi mà tất cả chợt hóa những kỉ niệm…

Gửi cậu, chính tôi của quá khứ!

Đã bao giờ đứng dưới khoảng sân trường rực rỡ đầy màu nắng, bạn chạy mãi, chạy mãi về phía cuối của vòng tròn vô tận. Bạn nhìn thấy những nụ cười, và từng giọt mồ hôi, reo hò, la mắng, tất cả hiện lên như thước phim tua chậm gợi về những ngày xưa. Gợi về những bước chân chập chững bước vào mái trường thcs mà bản thân sẽ gắn bó suốt 4 năm đằng đẵng và rồi bạn bỗng nhiên cảm thấy nhói đâu đó trong tim, hay chưa? Tôi của độ tuổi mộng đẹp nhất, cậu biết không? Khi tôi viết bức thư này cho cậu cũng là khi trái tim tôi bỗng nhiên cảm thấy thật nhói đau, tôi nhói vì những kỉ niệm hãy còn dang dở, nhói vì những lời yêu mãi mãi ngủ vùi tận sâu thẳm trong trái tim.

Không hiểu sao nước mắt tôi lại rơi, lạ thật tôi có bao giờ khóc vì những chuyện cỏn con thế này đâu cơ chứ! Cậu tin không? mọi thứ diễn ra rất đỗi nhanh chóng chẳng kịp để trở mình cũng chẳng kịp để bày tỏ… Khi tôi là cậu, tôi không hiểu nổi trái tim mình, rõ ràng rất muốn được đỗ vào ngôi trường mình mong ước nhưng mặt khác lại thật rất mong những phút giây này đừng trôi nữa, tôi muốn được mãi mãi ngủ trong giấc mộng tươi đẹp ấy. Tôi viết lá thư này, không phải để than vãn vì một điều hiển nhiên sẽ xảy ra, tôi vượt dòng thời gian băng qua dòng chảy của tạo hóa vì tôi mong cậu hãy thức tỉnh! Trân trọng những kỉ niệm và khoảng thời gian được cùng cười nói với những người bạn mà cậu yêu quý đó.

Tôi đã từng như cậu, được mong tốt nghiệp thật nhanh để không còn những đêm dài thức trắng cùng mớ bài tập chất chồng tựa núi trời, để không còn những ngày ôn tuyển sinh đến lả người vì kiệt sức. Nhưng cậu biết không đó lại là những ngày tháng bình yên nhất. Những ngày ta có những kỉ niệm vui lẫn buồn cất giữ trong hốc bàn, là khi những năm tháng ấy đã xảy ra, mà không một lần lặp lại nữa… Cậu sẽ không bao giờ ngờ rằng 4 năm trời ngỡ thật dài rộng ấy vậy mà chỉ một giấc ngủ trưa đã trôi qua không lời từ biệt, cậu sẽ không biết cho đến khi cậu trải qua nhưng khi ấy đã không còn kịp nữa rồi. Tuổi 15, độ tuổi thiếu thời đẹp nhất, độ tuổi mà một hành trình mới sẽ mở ra đồng thời chuyến hành trình cũ cũng sẽ khép lại. Ngồi đây, viết những dòng này tâm trí tôi đã đang dạo bước trên những hành lang cũ và rồi tôi trộm nghe, trộm thấy những nụ cười hồn nhiền, từng giọt mồ hôi, những lời la mắng, trêu đùa và cả những tiếng khóc. Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật hối tiếc vì đã để cho khoảng thời gian cấp 2 của mình trôi qua một cách thật vô nghĩa.

Thời gian vô tình lắm, nó không những mang tôi đi mà còn lùi lại phía sau, lùi về một buổi chiều ngập sắc bạc nào đó, nơi tôi có gia đình của mình- những người bạn cùng tôi trải qua 4 nằm dài đằng đằng. Có thể đôi lúc cậu sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi nhưng có thiếu niên nào không cô đơn, có mùa nào lại chẳng cô quạnh vậy nên ta mới có tình bạn để lấp đầy khoảng trống và sưởi ấm cho nhau. Hãy để nụ cười được nở rộ nơi môi cậu, hãy để những lời nói yêu thương được nói ra, hãy để những tiếng hò reo giòn giã tô thắm thanh xuân cậu, hãy để một hành trình cũ được kết thúc thật hạnh phúc. Tôi của quá khứ xin cậu hãy trân trọng những người bạn cạnh bên vì ta không bao giờ nghĩ lần cuối sẽ là lần cuối cùng. Chúng ta cứ nghĩ sẽ có nhiều hơn nữa. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta sẽ ở cạnh nhau mãi mãi, nhưng không phải vậy. Xin cậu đừng bao giờ lãng phí dù chỉ một khoảnh khắc. Vì rằng nó có thể là lần cuối cùng với những người mà chúng ta yêu thương. Tôi viết vì mong cậu hãy hoàn thành thay tôi những dang dở.

Lời gửi từ miền xa xôi, bạn của cậu

                                                                                  TƯỜNG VY 9/3

Gửi đến ba, người vẫn luôn âm thầm đứng sau, động viên và khích lệ con. Gửi đến mẹ, người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. Chắc hẳn ba mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nghe được bức thư này của con vì trước giờ, con chẳng bao giờ nói những lời như này cả. Ba mẹ thường nói con là một đứa không biết bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, không biết thể hiện tình cảm của bản thân. Nhưng lần này, đây đều là những lời thật lòng con muốn gửi đến ba mẹ, những lời mà 15 năm qua, con chưa lần nào dũng cảm để bày tỏ. Cảm ơn ba mẹ vì đã sinh ra con, nuôi con lớn, dạy dỗ con nên người. Từ ngày con mở mắt chào đời cho đến những ngày con chập chững bước đi đầu tiên, những kì thi, những cột mốc quan trọng, cảm ơn ba mẹ vì vẫn luôn đồng hành cùng con, động viên con, khích lệ con. Con là một đứa không tự tin vào bản thân, con rất sợ mình không làm được, sợ mình thất bại, sợ mình làm ba mẹ thất vọng. Nhưng lần nào ba mẹ cũng nói với con rằng: “Thất bại cũng không sao cả, ba mẹ không đặt áp lực với con, cứ thoải mái, cứ làm những việc mà con thích”. Nhưng như vậy, con càng cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa. Con biết để lo cho con có được cuộc sống đủ đầy như thế này, ba mẹ đã vất vả rất nhiều. Con cũng biết ba mẹ đặt ở con rất nhiều kì vọng. Nhưng ba mẹ đừng lo, con sẽ không coi đó là áp lực đâu, con sẽ cố gắng, sẽ vào được ngôi trường mà con thích, sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc. Ba từng nói với con rằng học trường nào cũng được, miễn rằng con cảm thấy vui. Làm việc gì cũng được nhưng nhất định phải có niềm tin ở bản thân mình. Giờ đây, đứng trước kì thi quan trọng sắp tới, con không dám hứa với ba mẹ rằng con sẽ làm được nhưng con nhất định sẽ cố gắng hết mình. Con muốn ba mẹ được tự hào về con, muốn cho ba mẹ biết rằng đứa con gái nhỏ của ba mẹ đã trưởng thành rồi. Ba mẹ ơi, tuy con không nói ra nhưng ba mẹ là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của con, là những người con thương nhất. Hôm nay, đứng trước ba mẹ, con muốn nói rằng: “Cảm ơn ba mẹ nhiều lắm, cảm ơn ba mẹ vì tất cả mọi điều.”

– HƯƠNG THỦY –

Bên cạnh cha mẹ và thầy cô thì bạn bè cũng là những người anh em, những người mà chúng con thật sự coi trọng. Người ta thường nói cấp 2 là khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường đẹp nhất của mỗi con người thì theo con, kỷ niệm với bạn bè đã tạo nên điều đó. Những kỷ niệm mà vui có, buồn có nhưng tất cả đề rất đáng nhớ, đáng trân trọng. Nhớ những lần cùng ăn vụng với nhau trong lớp, những lần ngồi trên băng ghế đá ăn chung một gói mỳ hay những giờ học vui vẻ đầy ấp tiếng cười. Có những chuyện, những nỗi buồn cũng chỉ có thể giải bầy với bè bạn hay những vấn đề “tuổi teen” cũng chỉ có thể cùng nhau giải quyết. 4 năm học qua chúng con thật sự cảm ơn ngôi nhà Hoa Lư nơi đây đã tạo cơ hội cho chúng con được biết đến nhau, được làm quen và tạo với nhau rất nhiều kỷ niệm. Cảm ơn cậu những giờ ôn thi cực nhọc đã luôn bên tớ động viên nâng đỡ, những giờ học vất vả chúng ta sẻ chia gói bánh gói quà. Những kỷ niệm ấy sẽ đi theo chúng ta đến suốt cuộc đời, là hành trang cho ta bước vào cuộc sống sau này mà trước mắt là đôi cánh bay cao những ước mơ ở ngôi trường cấp ba. Thương lắm, nhớ lắm, lưu luyến lắm nhưng tớ muốn nhìn thấy một ngày cậu mặc chiếc áo cấp ba quay về trường để tớ được chiêm ngưỡng, cậu nhé! (QUỐC PHÚ 9A3).

Công cha như núi ngất trời

Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông

Núi cao biển rộng mênh mông,

Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi.

Cha mẹ kính yêu của con!

Mới đây thôi mà thấm thoát đã 15 năm trôi qua. Đối với con, đấy là khoảng thời gian diệu kì với biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ vô ngần, là kí ức tuyệt vời khi được sống vô âu, vô lo trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Con muốn gửi lời xin lỗi cha mẹ vì những lúc dại khờ, ngu ngơ làm buồn lòng cha mẹ, khiến cho những người quan tâm con nhất phải mệt mỏi vì phiền muộn, lắng lo. Con muốn gửi lời cảm ơn cha mẹ vì đã trao cho con một hình hài lành lặn, vì đã vất vả nuôi nấng con ăn học đủ đầy. Con rất biết ơn cuộc đời vì đã cho mình một gia đình hạnh phúc, là chốn bình yên để có thể trở về sau những giông gió ngoài kia. Vì ở nơi đó luôn có mẹ cha đợi chờ, có những người yêu thương và sẵn sàng dang rộng vòng tay chở che cho con trước sóng to hay thử thách. Giờ đây, khi đối mặt với bước ngoặt của cuộc đời mình, con mới càng thấm thía được sự hy sinh lớn lao của cha mẹ, càng trân quý tình cảm thiêng liêng mà mình được nhận. Cha! Mẹ! Con cảm vì tất cả mọi thứ con nhận được! Con muốn dành tặng những lời chúc tốt đẹp nhất trên đời này cho hai người. Cha mẹ hãy tiếp tục đồng hành cùng con trên con đường hướng đến tương lai rực rỡ phía xa, cha mẹ nhé! (ĐOAN THANH 9A1).

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *