Tôi hiểu được rằng mẹ vẫn luôn ở đây, vẫn luôn quan tâm lo lắng và yêu thương cho chúng ta. Chỉ có ta, đôi khi ta không hiểu được sự hy sinh lớn lao ấy mà để sự ích kỉ của bản thân làm mẹ phiền lòng.
Cuộc đời là một hành trình dài. Trên con đường trải đầy nắng mưa mà chúng ta đi không thể thiếu người luôn ở đằng sau âm thầm cổ vũ và giúp đỡ ta. Đó chính là mẹ. Mẹ – người đã vất vả nuôi nấng, hy sinh bản thân mình để chăm sóc chúng ta mà chẳng than vãn một lời nào. Để nói về công sinh dưỡng lớn lao của mẹ thì chắc kể mãi cũng chưa xong. Ấy vậy mà, đôi khi ta lại quên đi sự hy sinh cao cả đó mà khiến mẹ phải phiền lòng. Tôi cũng không ngoại lệ. Chính vì thế mà qua đó, khi nhận ra được nỗi vất vả của mẹ, tôi càng yêu mẹ mình hơn.
Gia đình tôi có ba người. Bố tôi mất sớm. Mẹ tôi phải gánh vác việc nuôi hai anh em tôi ăn học. Mẹ tôi là một nhân viên nhỏ cho một công ty và công việc ấy cũng chỉ đủ để giúp ba mẹ con trang trải cuộc sống hàng ngày. Vì hoàn cảnh không khá giả nên tôi có suy nghĩ chín chắn hơn so với các bạn cùng trang lứa. Và cũng vì hiểu được nỗi khổ nhọc của mẹ mà tôi không đòi hỏi gì. Nhưng đôi lúc, khi thấy các bạn mình có được sự yêu thương của cả bố lẫn mẹ, trong lòng tôi lại nhói lên một sự tủi thân khó tả. Sự tủi thân ấy được tích càng lúc càng nhiều. Và đến khi bình chứa ấy đã tới giới hạn, mọi suy nghĩ bị che lấp bởi sự ích kỉ của bản thân, tôi đã đánh mất chính mình.
Tôi nhớ hôm ấy là vào ngày thứ bảy, buổi sáng tôi có lịch học bồi dưỡng trên trường, buổi chiều tôi có lịch học tập trung của quận và buổi tối thì tôi học chuyên. Có lẽ thứ bảy là ngày mà tôi đuối nhất vì phải học ba ca nâng cao liên tiếp. Dạo gần đây tôi thức khuya hơi nhiều nên tình trạng sức khỏe có vẻ giảm sút. Khi học đến nửa buổi chiều, tôi có dấu hiệu mệt và hơi nhức đầu. Sau giờ ra chơi, người tôi bắt đầu nóng dần. Cơn đau đầu khiến tôi không tài nào tập trung để suy nghĩ bài tập được. Xui cho tôi là thầy lại gọi tôi lên bảng làm bài vào đúng hôm ấy. Bước lên bảng, nhìn vào đề mà tôi chẳng nghĩ ra được gì. Tôi vừa mệt vừa toát mồ hôi. Thấy tôi mãi không nhúc nhích, thầy la tôi: “Bài dễ thế này mà em còn không làm được thì còn học hành gì nữa. Có xứng đáng là học sinh bồi dưỡng không vậy?” Nghe vậy, tôi buồn bã vô cùng. Tôi cố ngăn không cho nước mắt tuôn ra và lủi thủi về chỗ ngồi.
Từ lúc ấy cho tới khi học xong ca chuyên, tôi cảm nhận mình càng đuối dần hơn. Vì hôm nay có việc bận nên cô giáo cho chúng tôi tan học sớm hơn vài phút. Tuy vẫn còn mệt nhưng ít ra tôi không còn phải vắt cái đầu đau của mình để giải những con số nữa. Trong lúc đợi mẹ đón, tôi nhớ lại câu nói của thầy giáo với tôi hôm nay, lòng tôi buồn trĩu. Lúc này đây, tôi chỉ muốn về nhà với mẹ và nghỉ ngơi. Các bạn dần được phụ huynh đón về và cuối cùng chỉ còn mình tôi đứng bơ vơ bên dòng người qua lại. “ Lạ nhỉ? Bình thường mẹ có bao giờ đón mình trễ vậy đâu ta” – Tôi nghĩ thầm. Đợi mãi chẳng giải đáp được câu hỏi ấy, sự mệt mỏi trong tôi biến thành cơn tức giận. “Mẹ quên đón mình rồi sao? Vào cái ngày mình đang bệnh thế này? Sao một ngày lại có thể xui từ chiều tới tối vậy trời!” – Vừa oán trách mẹ tôi vừa đi bộ về nhà vì không thể đợi nữa bởi đã qua gần nửa tiếng.
Con đường ngày hôm ấy như dài vô tận. Những ánh đèn vàng vọt hắt xuống mặt đường. Đi được một lúc, tôi dừng lại và ngẩng đầu nhìn lên trời. Nhìn lại tôi là mặt trăng cùng với một số ngôi sao lung linh trên bầu trời cao. Nếu là thường ngày, chắc hẳn tôi sẽ nghĩ họ đang mỉm cười chào tôi. Nhưng sao hôm nay mặt trăng lại lạnh lùng thế này? Những ngôi sao sáng như đang thờ ơ và chẳng quan tâm đến tôi nữa. Thất vọng, tôi tiếp tục lê từng bước chân nặng nề, mệt mỏi trên con đường về nhà. Nhìn thấy các bạn học được ba mẹ chở về, trong lòng tôi tủi thân vô cùng. Tôi rơm rớm nước mắt, vừa buồn tôi, vừa giận mẹ. Đi được tầm mười mấy phút, tôi thấy bóng dáng mẹ từ xa chạy xe tới. Mẹ nói với tôi:
– Con không đợi được nên đi bộ về hả? Mẹ xin lỗi vì để con đợi lâu nhé.
Vì quá giận mẹ nên tôi không trả lời mẹ. Trên đường về nhà mẹ hỏi tôi sao hôm nay tôi lạ thế nhưng đáp lại mẹ tôi toàn là sự im lặng. Về đến nhà tôi vứt cặp một xó và chạy thẳng lên giường ngủ mà chẳng thèm nghe mẹ nói gì hay quan tâm mẹ nghĩ gì. Cơn mệt mỏi khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc tôi thấy người mình khỏe hẳn. Mọi cơn nhức đầu đều tan biến. Thật may vì sáng chủ nhật tôi được nghỉ nên tôi có thể thoải mái thư giãn đầu óc. Tôi được nghỉ còn mẹ tôi thì vẫn phải đi làm cả ngày. Tuy vẫn còn giận mẹ nhưng nghĩ tới cảnh mẹ không lúc nào được nghỉ ngơi khiến tôi có chút nhói lòng.
Bước xuống bếp, tôi thấy ngạc nhiên vì trên bếp là một nồi cháo thịt thơm phức và trên bàn dằn một tờ giấy. Tò mò, tôi mở ra xem: “Gửi con gái của mẹ! Xin lỗi vì đã để con phải đợi lâu ngày hôm qua. Dạo này công việc của mẹ có hơi dày đặc, mẹ phải tăng ca khá nhiều nên không đón con đúng giờ được. Con thông cảm cho mẹ nhé! Mà mẹ lại đón con muộn đúng hôm con bệnh nữa chứ, đêm qua con sốt cao khiến mẹ lo lắm đấy. Con gái mẹ đã phải chịu thiệt thòi nhiều rồi, mẹ sẽ cố gắng nuôi hai anh em con ăn học đàng hoàng. Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng thức khuya nhiều hại lắm đó con! Chừng nào con dậy thì hãy ăn cháo nóng và nghỉ ngơi đi nhé. Buổi sáng tốt lành, con gái của mẹ.”
Đọc xong những lời ấy, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt. Hóa ra suốt đêm qua, mẹ là người luôn ở bên chăm sóc cho tôi. Bởi vậy mà hôm nay tôi mới khỏi bệnh. Tôi đã hiểu lầm mẹ và khiến mẹ buồn. Nỗi hối hận dâng trào trong tôi. Mẹ luôn âm thầm chịu đựng những khó khăn vất vả mà chẳng than thở lời nào với anh em tôi. Vậy mà chỉ vì những suy nghĩ ích kỉ của bản thân mình, tôi đã quên đi sự hy sinh ấy. Tôi quyết định đợi mẹ về sẽ xin lỗi mẹ.
Tới trưa, giữa thời tiết oi bức nóng nực, mẹ tôi đi làm về nhễ nhại mồ hôi. Tuy mệt nhưng mẹ vẫn cười tươi với tôi. Chưa kịp thay đồ gì, mẹ đã hỏi tôi: “Con khỏe hơn chưa, còn thấy mệt ở đâu không?” Mẹ dường như không quan tâm tới bản thân mà chỉ lo cho sức khỏe của tôi. Mẹ luôn yêu tôi như thế. Thế mà tôi đã làm gì vào ngày hôm qua vậy chứ? Tôi ôm chầm lấy mẹ mà khóc. Tôi xin lỗi mẹ vì đã hiểu lầm mẹ. Mẹ dịu dàng xoa đầu và cười với tôi:
– Không sao đâu con.
Có lẽ, chỉ sau một sai lầm mà tôi hiểu ra được nhiều điều mà bấy lâu nay tôi không nhận ra. Tôi hiểu được rằng mẹ vẫn luôn ở đây, vẫn luôn quan tâm lo lắng và yêu thương cho chúng ta. Chỉ có ta, đôi khi ta không hiểu được sự hy sinh lớn lao ấy mà để sự ích kỉ của bản thân làm mẹ phiền lòng. Dẫu thế, mẹ vẫn luôn ta thứ cho ta. Tôi ghé sát tai mẹ thì thầm: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ.”
Nguyễn Thu Hằng
(Lớp 9/3 – NH 23-24)