“Nơi lạnh nhất không phải là ở Bắc cực hay Nam Cực mà là nơi thiếu vắng tình yêu thương của con người”. Chỉ có tình thương mới đem lại sự ấm áp và niềm hạnh phúc cho mỗi người. Tôi đã học ở bà của mình sự yêu thương và quan tâm sẻ chia để có được niềm vui khi giúp đỡ mọi người. Đó là câu chuyện về chiếc áo ấm.
Nơi tôi ở là một thành phố phương Nam với thời tiết nóng bức. Tuy nhiên, khi mùa đông đến, nhất là vào những buổi tối, tiết trời trở lạnh. Những người già sẽ phải khoác thêm áo ấm khi ra đường. Gần nhà tôi có một bà cụ bán vé số. Những buổi tối khi xấp vé số đã vơi dần bà còn nhặt ve chai ở các thùng rác ven đường. Tôi nghe bà tôi bảo, bà cụ ấy có con cái nhưng họ quá nghèo, không giúp được gì cho bà cả. Bà lại mang thêm nhiều căn bệnh của người già. Bà tôi vẫn thường giúp bà cụ bằng cách sau khi phân loại rác sẽ để riêng chai nhựa, giấy báo. Cuối tuần, khi bà cụ đi ngang ngõ, bà tôi sẽ gom góp đống ve chai đưa cho bà ấy.
Một lần, tôi đi học thêm về, đúng lúc bà cụ dừng lại nhặt ve chai ở thùng rác cạnh nhà tôi. Trông bà thật gầy gò, làn da đen đúa, nhăn nheo, mái tóc bạc phơ xơ xác. Bà run lên khi cơn gió lạnh thoảng qua. Chiếc áo sát nách không đủ giữ ấm cho bà. Tôi thấy xót xa trong lòng. Tôi nghĩ đến bà tôi. Bà chắc cũng trạc tuổi bà tôi nhưng bà lại quá vất vả. Cánh cửa cổng khép lại sau lưng, nhưng tôi cứ ngoái đầu nhìn bà. Bỗng tôi nảy ra một ý tưởng: hay là mình sẽ tặng áo ấm cho bà?
Vào nhà, tôi đem chuyện kể lại cho bà và mẹ của tôi. Rồi rụt rè đề nghị:
– Bà ơi! Hay là bà cho cháu chiếc áo ấm của bà đi ạ. Cháu sẽ tặng cho bà cụ ấy. Được không ạ?
Mẹ tôi bảo:
– Vừa hay mẹ mua biếu bà nội một chiếc áo ấm mới. Con xin bà nội chiếc áo cũ để biếu bà cụ đi!
Bà tôi xoa đầu tôi, mỉm cười:
– Bà rất tự hào về cháu! Biết quan tâm đến mọi người là một điều tốt đấy cháu ạ. Cháu được may mắn sinh ra trong một gia đình đầy đủ, có điều kiện sống ổn định hơn biết bao người khác nên cháu phải biết chia sẻ hạnh phúc cho mọi người. Cháu của bà hiểu được điều đó chứng tỏ cháu đã lớn khôn rồi.
Hôm sau, mẹ giúp tôi giặt chiếc áo, xếp ngay ngắn, bỏ vào một chiếc hộp giấy. Tối thứ Năm, khi mẹ đón tôi từ lớp học thêm về, chúng tôi lại gặp bà lúi cúi nhặt ve chai ở cổng. Tôi vội bảo bà đợi tôi rồi chạy nhanh vào nhà lấy hộp quà ra trao tận tay bà.
– Bà ơi, cháu có món quà cho bà đây ạ. Cháu sẽ rất vui nếu bà thích nó.
Bà cụ ngạc nhiên hết nhìn tôi lại nhìn hộp quà. Rồi bà nở nụ cười móm mém:
– Cháu thật là tốt bụng. Bà cảm ơn cháu!
Bà run run đón lấy món quà. Tôi đứng nhìn theo bóng bà lầm lũi đi về cuối ngõ. Lòng tôi chợt thấy hạnh phúc biết bao.
Chiều nay, không phải đi học thêm, tôi ra trước ngõ xem bà nội tưới cây. Chợt tôi nghe tiếng người từ sau lưng:
– Bà chào cháu! Cháu nhìn xem bà có chiếc áo đẹp không này?
Tôi quay người lại. Ồ thì ra là bà cụ nhặt ve chai. Bà xúng xính trong chiếc áo ấm cũ của bà nội tôi. Bà gầy hơn nội nên chiếc áo khá rộng. Nhìn bà cười lộ cả hàm răng chỉ còn nướu, tôi cũng vui lây. Giờ thì tôi đã hiểu lời cô giáo dạy Văn lớp tôi đã nói: “ Cuộc sống thiếu tình thương như vườn hoa thiếu ánh nắng mặt trời.”
Mùa đông vẫn đang lặng lẽ trôi qua. Nhưng tôi biết chắc rằng, mùa đông năm nay sẽ không còn lạnh nữa. Bởi đã có tình người ấm áp. Tôi mong rằng, những người nghèo khổ trên đời này, ai cũng sẽ nhận được những món quà của tình yêu thương. Bạn hãy cùng tôi thắp lên ngọn lửa ấm áp để mùa đông không lạnh nhé!
Phan Gia Bảo
(7/3 – 21-22)