“Hạ lại về cho tàn cây cháy đỏ
Cánh phượng hồng trên lối nhỏ rơi rơi
Ngày xưa ơi năm tháng đã xa rồi
Bao ký ức của một thời áo trắng”
Mùa xuân trôi đi một cách âm thầm và mùa hè mến yêu lại đến. Lũ học trò nghịch ngợm có thêm một niềm vui mới nhưng lại chợt buồn khi phải rời xa mái trường, rời xa bạn bè, thầy cô, rời xa những kỉ niệm và rời xa cây phượng thân yêu. Nhưng không phải vì thế mà lũ học trò quên phượng. Chúng sẽ mãi nhớ về cây phượng được trồng ở gốc sân trường bởi vì hoa phượng là hoa học trò, người bạn thân thiết của học sinh.
Đối với một số người có lẽ phượng không lộng lẫy, không kiêu sa nhưng đối với học sinh thì cây phượng mang một vẻ đẹp đặc biệt. Dáng cây phượng cao to, hùng dũng như người lính đứng canh giữ ngôi trường. Cũng có lúc, dáng cây trông như người cha già che chở cho con. Trên vỏ cây hằn chi chít những vết khắc, những chữ cái, kí hiệu mà chỉ có chủ nhân mới hiểu. Vỏ cây sần sùi, thô ráp nhưng sao lại thân thuộc đến thế! Vỏ cây chứa những kỉ niệm, là nhân chứng của những cuộc chia tay của những người bạn, là nơi lưu giữ biết bao hồi ức. Tán cây tỏa rộng như chiếc ô che mát, vươn dài như những cánh tay che chở cho đàn con thơ tíu tít dưới kia.
Tôi nhớ lúc mùa thu khai trường, lá cây ngả màu vàng rực, rơi khắp sân như một cơn mưa bụi đầy nắng. Mùa đông sang, phượng trơ cành trụi lá, bơ vơ và mang một vẻ cô đơn. Ừ thì đông sang trời sẽ lạnh, cây phượng không còn gì để sưởi ấm, sẽ buồn tủi cô đơn. Và rồi khi mùa xuân về, phượng xanh thắm, một màu xanh tươi tắn, trẻ trung và tràn trề sức sống. Học sinh cười, phượng cũng vui. Học sinh buồn, phượng không cười nữa. Phượng gắn bó với học sinh từ mùa này sang mùa khác, thân thiết và quen thuộc. Mùa hạ đến, phượng thắp lửa đỏ rực một góc trời, một màu đỏ đằm thắm. Mỗi bông hoa là một phần của màu đỏ thắm tươi ấy. Hoa càng đỏ lá lại càng xanh. Một cơn gió nhẹ lướt qua, phượng rơi đầy sân. Phượng vừa vui lại vừa buồn, y hệt như tình cảm của tụi học sinh. Chúng nó bịn rịn chia tay nhau. Đứa này khóc thút thít, đứa kia vỗ vai an ủi. Cũng có đứa vui đến nỗi bắt đầu huyên thuyên về kế hoạch mùa hè này, rồi lại nhìn đứa bạn đang buồn rồi cũng buồn theo. Cây phượng chứng kiến tất cả nhưng lại không lên tiếng an ủi được. Bởi nỗi buồn của phượng còn chưa hết, phượng an ủi được ai đây?
Phượng đẹp, không phải đẹp một đóa, không phải vài cành mà là cả một vùng trời. Phượng đi vào thơ ca, đi vào nhạc. Cây phượng làm đẹp những góc phố, con đường. Phượng ở thành phố Hải Phòng – thành phố hoa phượng đỏ vô cùng quan trọng. Đi về Hải Phòng, ta nghe đâu đó câu hát: “Xa Hải Phòng đã mấy mùa hoa phượng vĩ rơi, ngày xa anh cũng là ngày hoa phượng thắm đỏ trời…” Phượng soi bóng bên dòng sông Hương không kém gì ở Hải Phòng, màu đỏ rực rỡ, hương ngan ngát cả một góc trời.
Tôi nhớ những ngày cùng bạn bè ngồi dưới gốc phượng chuyện trò, cùng bạn bè nở nụ cười rôm rả, thân thương. Tôi cùng bạn nhặt hoa làm bướm ép vào trang lưu bút hay rải lên tóc nhau, cùng chụp những bức hình kỉ niệm. Cũng có lúc bọn tôi nhìn những học sinh sắp chia tay mái trường hí hoáy khắc lên cây những dòng chữ nhỏ. Rồi cũng có người không kìm được bật khóc. Phải rồi, hè đến, bạn bè chia tay, không biết đi nơi đâu để tìm lại, chỉ đành cùng nhau trân trọng giây phút cuối này ngập ngừng bao điều muốn nói. Cũng có những học sinh cũ về thăm trường, chạm vào thân cây như muốn tìm lại kí ức năm nào. Họ nhìn quanh, mong tìm lại lớp học cũ, bạn bè xưa, nhìn những hình ảnh quen thuộc mà lòng rưng rưng. Bây giờ mỗi người mỗi ngả, người thành đạt, kẻ vẫn lận đận, liệu có mấy ai nhớ về trường xưa, nhớ về phượng vĩ? Ký ức lưu lại nơi đây đang dần mờ nhạt nhưng sao nỗi buồn trong lòng lại nặng trĩu thế này! Nhìn những người đi trước, lòng tôi chợt trỗi dậy một nỗi bất an. Liệu sau này tôi có như họ, cố tìm lại kỉ niệm xưa đã phai mờ? Liệu tôi có như họ, cố níu kéo những thứ không thể giữ như thời gian? Thời gian thấm thoắt trôi và nếu có ước muốn trong cuộc đời này, tôi ước có thể làm thời gian quay lại, để tôi trở về những ngày đi học, trở về những ngày bên bạn bè và bên phượng vĩ thân thương.
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu.”
Nếu sau này thiếu đi cây phượng, cuộc sống học trò sẽ ra sao? Không có phượng, tôi cảm thấy mùa hè như không còn dấu ấn. Không có phượng, làm sao để tôi lưu giữ kỉ niệm xưa? Phượng ơi, hãy mãi nở nhé, hãy nở thật đẹp, thật rạng ngời để mùa hè luôn đặc biệt đối với mỗi học sinh.
Trần Thị Thu Sương
7/1- THCS Hoa Lư